Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

“Đốt tiền” ở vũ trường


Các sàn nhảy ở quán bar, vũ trường là nơi giới trẻ ăn chơi tụ tập để thể hiện mình - Ảnh: CTV



Đêm dần buông, theo chân Lâm - một dân nghiện “club đểu”, chúng tôi đến một quán cà phê trên đường Nguyễn Kiệm, quận Phú Nhuận. Khoảng 20g, Lâm lấy điện thoại gọi “chiến hữu”. Hơn 30 phút sau, hai cô gái chưa đầy 19 tuổi, mặc áo quần ngắn cũn cỡn và một thanh niên trẻ ăn mặc khá nhí nhố tên Hoàng đi taxi đến. Thấy chúng tôi thúc giục đi “club đểu”, Lâm nói: “Chờ “hàng” đã, giờ này chưa đi đâu”. Như hiểu ý, một cô gái lấy khóa xe Dream của Lâm, rú ga chạy mất hút vào một con hẻm.

Vào “club đểu”


Tiến sĩ tâm lý HUỲNH VĂN SƠN:

Giải tỏa nhu cầu tâm lý một cách lệch lạc nhất thời

Nguyên nhân khiến giới trẻ sa đà vào vũ trường “đốt tiền” xuất phát từ nhu cầu của từng nhóm, độ tuổi biểu hiện như: thích tụ tập, thích hào nhoáng, thích màu sắc nổi bật, thích hòa mình vào không gian để bộc lộ, thích hướng đến những thú vui thời thượng, thích biểu hiện cái mà người ta không mong muốn, đơn giản chỉ để được làm nổi, chú ý... Điều đặc biệt là không có người chia sẻ, quan tâm, giới trẻ phải vét tiền vào vũ trường để đổi lại một sự “ấm lòng” từ những cung cách phục vụ, từ những người bạn đồng cảnh ngộ, để rồi làm quen với bia rượu, thuốc lá và các chất kích thích khác... Đó là một cách khẳng định mình, giải tỏa nhu cầu tâm lý một cách lệch lạc cần phê phán.



Lâm giải thích: “Có đứa nghiện “ke” (xì ke), có đứa nghiện “đá” (một thứ ma túy hỗn hợp). Đi “club đểu” mà thiếu mấy thứ này thì vật vã lắm. Một chấm “đá” cỡ nửa đầu ngón tay là 1,3 triệu đồng, “ke” thì rẻ hơn, một tép (cỡ đầu ống hút) là 200.000 đồng...”.

Khi cô nàng quay lại gửi xe, cả nhóm đón taxi chạy thẳng lên khu đường Bạch Đằng, quận Gò Vấp rồi dừng lại tại một khách sạn ngay ngã ba Bạch Đằng. Người lễ tân gặp khách quen nên chẳng cần giấy tờ và cho cả nhóm tiến thẳng lên lầu 3.

Vừa mở cửa, cô gái mang “đá” và “ke” đã đặt “hàng” lên bàn gỗ. Lâm lấy trong túi quần ra một chiếc kim tiêm và lọ nước cất. Khi cô gái dùng thanh dao cắt ra từng mảng nhỏ thì cả nhóm xúm lại, tay run run giành nhau từng mảng bột trắng đục.

Khi cơn “đá” lâng lâng, mọi người thúc giục nhau đi bar để được “phê” với âm nhạc dữ dội của sàn nhảy.

Rời khách sạn, cả nhóm tiếp tục gọi taxi chạy thẳng đến “club đểu” - quán bar M trên đường Lê Văn Thọ, quận Gò Vấp. Cửa mở, có khoảng 150 người đang lắc lư điên dại theo nhạc. Những tiếp viên gợi cảm sà vào nhóm khách tiếp thị một vài loại bia và một số chai rượu ngoại có giá ở mức trung bình. Lâm và mọi người vừa nốc bia vừa nhún nhảy. Rồi cậu ta thủ thỉ với một người bạn trong sàn và đưa cho anh này 400.000 đồng để mua hai viên “kẹo” (thuốc lắc).

“Nhai đi rồi nhảy cho đừng thua kém người ta” - Lâm bảo. Cả nhóm cứ nhún nhảy và uống bia trong ánh sáng mờ ảo cùng những cơn say tình, say thuốc, say nhạc... cho đến khi tiền hóa đơn chìa ra dưới ánh đèn pin của nhân viên phục vụ là 2,3 triệu đồng thì đã 1g30 sáng.

Đến vũ trường “đẳng cấp”

Chiều cuối tuần, một chiếc xe Toyota Yaris bóng loáng lượn lờ qua các trường đại học rồi dừng hẳn trước cổng Trường ĐH KHXH&NV. Trên xe là một “cậu ấm” tuổi đời mới đôi mươi. Cậu ta đặt chiếc điện thoại đời mới lên tai... Vài phút sau, một cô sinh viên mở cửa xe bước vào. Chủ xe là Vũ “công tử”, cha làm ngân hàng, mẹ kinh doanh bất động sản ở Đồng Nai. Vũ thừa nhận: “Tôi biết đi vũ trường khi mới 15 tuổi. Đi đông mới vui, một mình chán lắm. Với lại chơi cũng phải cho chủ quán và người khác thấy chứ”.

Vũ và nhóm bạn rủ chúng tôi đến sàn C ở đường Phạm Ngọc Thạch. Vào các vũ trường “đẳng cấp”, chúng tôi giật mình với khả năng uống rượu của cánh “đại gia” nhí. Mỗi ly rượu ngoại có giá vài trăm ngàn đến cả triệu đồng nhưng cả nhóm uống như uống nước lã. Vũ nói trong tiếng nhạc xập xình: “Tự nhiên đi, sàn này chưa phải lớn lắm nhưng mỗi lần đến đây em tốn không dưới 15 triệu đồng. Hôm nay phải chơi đẹp, gấp đôi là ít”.

Thấy mấy cô tiếp viên phục vụ “trông rất tội nghiệp”, cậu ta móc ví phát cho mỗi người một tờ 100.000 đồng rồi tiếp tục cụng ly uống rượu theo sự kêu gọi của nhóm bạn: “Dzô đi thiếu gia, dzô đi công tử...”. Hào hứng, Vũ lắc lư cuồng nhiệt theo tiếng nhạc vũ trường ầm ĩ. Cả nhóm cứ say mê đến đờ đẫn. Gần sáng, hóa đơn tính tiền chìa ra, Vũ móc hai cọc tiền 20 triệu đồng và mấy tờ 500.000 đồng với lời nhắn: “Khỏi thối lại”.

Đi bar ngoại “đốt tiền”

Trong khi giới quý tử Sài thành đang ngấm ngầm lấy “số” bằng cách chi bạo cho những buổi đi vũ trường, đi bar “đẳng cấp” thì một bộ phận “cậu ấm, cô chiêu” khác lại chơi trội hơn bằng cách ra các vũ trường nước ngoài “đốt tiền”.

Được dân chơi gọi là “ông” nhưng khi gặp Đ. tại một quán bar trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, quận 1 mới biết “thiếu gia” này chỉ mới 24 tuổi. Đ. là con của một lương y nổi tiếng ở Đồng Nai có nhiều ngôi nhà ở Sài Gòn và Đồng Nai. Khi 20 tuổi Đ. đã thông thạo các vũ trường nổi tiếng ở Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn.

Đ. bảo: “Em đến các vũ trường trong nước chơi hoài cũng chán nên bay sang Trung Quốc đi vũ trường ngoại với các bạn”. Nơi Đ. đến là hai sàn Haoshi và KK nổi tiếng, chuyên phục vụ giới trẻ VN học tại Trung Quốc, lân cận khu vực Trường đại học Quảng Tây.

“Mỗi lần ghé hai quán này, uống rượu, nhảy và chơi “ke tím” (loại xì ke màu tím nhạt, có tên là keteremi) cùng với nhóm bạn thân, tính ra tiền VN phải mất hơn 30 triệu đồng, rồi ăn ở bên đó cả tuần mới về nước. Em nói với gia đình là đi du học ở Học viện Y học Đông y Trung Quốc để nối nghiệp nghề y gia truyền. Mỗi khi cần tiền thì gia đình gửi 50-100 triệu đồng cho tiêu sài” - Đ. khoe.

Cái “mốt” tụ tập đi bar ngoại còn phải kể đến “cậu ấm” L.P., con của một “đại gia” ở Bình Dương, khiến giới tuổi teen ăn chơi phải kiêng nể khi quyết định xuất ngoại. “Những chuyến đi đến các quán bar, vũ trường ở Singapore hoặc Thái Lan, tính cả chi phí tiền vé máy bay, ăn ở, đi lại cũng ngốn hết của các khổ chủ thích chơi sang không dưới vài trăm triệu đồng. Nhưng thằng L.P. đã xô đổ mọi kỷ lục được lập trước đó khi tổ chức sinh nhật tại vũ trường Paradise ở Hollywood với số tiền lên đến cả triệu đô” - anh H.K., một khách mời của sinh nhật này, kể.


Tự khẳng định mình (?)

Tuấn, một dân nghiện đi các sàn nhảy, biện bạch: sự trống trải khi ở nhà một mình do ba mẹ quá bận rộn công việc và nhận ra ngành học không phù hợp với bản thân khiến cậu ta tìm đến bar. Và thế là Tuấn lấy tiền học phí, tiền học tiếng Anh... để đi bar. Nhưng đi “club đểu”, “sàn teen” mãi cũng chán, Tuấn bắt đầu ngắm nghía các bar sành điệu hơn ở khu vực trung tâm. Từ lúc này, những tờ giấy tính tiền không còn dừng ở con số hàng trăm, mà là hàng triệu đồng.

Tuấn cười: “Thật lạ, khi đó em không còn chặc lưỡi tiếc nuối mà ngược lại thấy rất sung sướng khi ngồi cùng và được đối xử ngang hàng với những người lái BMW, Audi, Mercedes... Những người mà ngoài xã hội ở vị thế cao hơn hẳn khiến việc phải bỏ ra tới 7 triệu đồng chỉ để đổi lấy hai giờ vui chơi cùng “em út” và ba chai rượu không còn là vấn đề nữa”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét